Không ai có thể sống một mình trong thế giới này, nhưng cũng không ai tiếp nhận một người cứ khăng khăng vào thế giới quan cố chấp của riêng họ. Bởi người cố chấp không thể nào hiểu và chấp nhận những gì khác với suy nghĩ, nhận thức và niềm tin của mình dù những điều đó có tốt đẹp, sinh động đến mấy đi chăng nữa. Đó cũng chính là đầu mối của tất cả sự bất hòa, căng thẳng giữa mình và người trong bất cứ một tập thể nào. Biết đâu đến một lúc nào đó trong cuộc đời, bạn vấp ngã cần sự giúp đỡ thì ai sẽ đưa tay nâng nâng đỡ bạn?
Trong cuốn Dưỡng sinh trong đời sống hàng ngày, Tiên sinh George Ohsawa có viết “Chính những người mạnh khoẻ cần được giúp đỡ trước tiên. Họ thường tự mãn cho sự may mắn nhỏ nhoi đó của họ nên ta khó lòng mà lại gần với họ được. Trái lại, ta dễ tiếp xúc hơn với những người ốm đau để giúp đỡ họ vì bệnh tật đã là lý do thúc đẩy họ đi tìm sức khoẻ.”
Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, chúng ta được sống theo thói quen của gia đình dù không biết đúng sai. Rồi khi lớn lên, nếu may mắn chúng ta được có và rèn luyện được trí tuệ để chọn đúng bỏ sai và ngược lại, không trí tuệ ta cứ khăng khăng theo thói quen, lối sống cũ mà mờ mịt không biết đúng chẳng hay sai.
